Nhân ngày 20 tháng 11, xin gửi tới những người thày lời cảm ơn và chúc mừng tốt đẹp nhất.
Trong số nhiều người thày của cuộc đời đi học, tôi có một người thày tôi đặc biệt yêu quý. Thày Nguyễn Minh Công. Thày là GS.TS Di Truyền Học thuộc trường Đại học Sư Phạm Hà Nội, thời tôi học gọi là Trường Sư Phạm 1. Thày đã nghỉ hưu những Khoa vẫn mời thày tiếp tục cộng tác.
Thày là một nhà khoa học được nhiều người kính nể nhưng cũng là nhà giáo mà học trò nào cũng yêu quý.
Thày là giáo sư hướng dẫn tối làm đề tài tốt nghiệp đại học. Cùng với tôi còn có Đinh Quang Thái. Thái đi bộ đội về mới vào đại học. Nay Thái cũng là thày giáo ở Kim Sơn, Ninh Bình.
Chuyện là như thế này:
Khi đó, cách đây gần 20 năm, chúng tôi chuẩn bị bảo vệ luận văn tốt nghiệp. Cận đến ngày mà không thấy Thái đến gặp Thày. Trong khi tôi đã chuẩn bị gần xong.
Thày hỏi thì Thái nói rằng không có xe.
Thày hỏi tại sao?
Thái trả lời là xe bị hỏng.
Thày cho tiền Thái để sửa.
Một tuần sau vẫn không thấy Thái đến. Thày lại gặp và hỏi Thái.
Thái trả lời là vẫn chưa sửa xong.
Hỏi tại sao, cho tiền rồi mà vẫn không xong?
Thái trả lời là tiền đó ăn rồi. Vì hết cả tiền ăn.
Thế là Thày lại cho thêm một lần nữa cả tiền ăn và tiền sửa xe.
Thày là một người nghèo. Ai cũng biết. Nhưng trái tim nhân hậu của Thày thì rất giàu tình cảm. Học trò nào cũng biết.
Tôi học tập thày. Thỉnh thoảng được mời đi giảng bài. Tôi không bao giờ lấy tiền.
Năm nay không biết có đến thăm được Thày nhân ngày 20 tháng 11!?. Viết vài dòng tâm sự âu cũng là một bó hoa dâng tặng thày.
Anh Khâm Lủ, lâu rồi chả thấy anh viết thêm cái gì?
Trả lờiXóa